2020.07.25 – Bắt đầu blog


Hôm nay là một ngày thứ bảy rất đặc biệt , là ngày mình bắt đầu một cái blog cho chính mình, chứ không phải cho ai, vì ai cả. Blog này mình sẽ mở free, ai thích là đọc được.

Mình he hé một chút tâm hồn và suy nghĩ của mình.

Hôm nay mình nói chuyện một lúc với một bạn trai kém mình một đống tuổi ^^ Thật là vui vẻ khi mà mình là người không già không trẻ và cậu ấy thì là người không trẻ không già. Khoảng cách tuổi tác về cơ bản không xuất hiện ^^. Nói chuyện một lúc, mình chợt nhận ra, tại sao mình cứ bắt mình phải sống náu mình vậy. Mỗi một người đều mang trong mình một thế giới , một vũ trụ riêng. Và cũng thú vị khi mình ghi lại cảm nhận của mình về cuộc đời xung quanh mình.

Chuyện gì mình kể cho cái post đầu tiên giờ nhỉ. Mình hôm qua tình cờ nhìn thấy 1 đoạn thơ, mình đã chép lại một cách cẩn thận nhiều năm trước ra một tờ giấy rồi nhét nó cẩn thận vào 1 cái hộp nhỏ và cất hộp đi rồi quên luôn. Nó là 1 đoạn thơ của Trần Dần.

“Tôi biết nhược điểm của đêm đông
Nó dài vơ dài vẩn…
Gió thổi tợ thằng rồ
Vặt trụi hàng cây…
Lá ngã – giệ đường đôi
Sương bay lèm nhèm đại lộ
Ngang phố – Tôi châm điếu thuốc cuối cùng
Ngực thở khói diêm sinh… “

Ai đã từng sống ở Hà Nội, đã từng đi trên phố đêm Hà Nội, bây giờ phải thật vào đêm sẽ hiểu cảm giác này. Hà Nội xưa và ngay cả bây giờ nữa không bao giờ không có những con người yêu đêm. Mình biết hút thuốc là không tốt cho sức khỏe của mình và những người xung quanh nhưng thực sự, nói nghiêm túc nhé, mình thấy đàn ông hút thuốc trong đêm lạnh hấp dẫn ghê người ^^

Mình có 1 người bạn xứng đáng với chữ tài hoa. Người đó có một lần khi nghe mình hỏi, khi âm thanh hoặc cảm xúc không thể được miêu tả bằng lời, làm sao để người khác hiểu nhỉ. Bạn nói, có thể vẽ.

Và bạn vẽ lại âm thanh cho mình xem.

Có những thứ chỉ có còn tồn tại trong ký ức.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *