Đã từng có thời mình thức dậy vào sáng chủ nhật và nghĩ đến bài hát “beautiful sunday”. Quy trình là mình ngủ no nê rồi tỉnh dậy, không còn buồn ngủ chút nào nữa. Mình ý thức được hôm ấy là chủ nhật và do đó nghĩ đến chữ “beautiful sunday”. Mình luôn mong muốn một ngày chủ nhật nghỉ ngơi tốt lành cho mình và cho những người mà mình yêu thương.
Mình đặc biệt thích cái cảm giác đáng yêu khi mình nghe cái giọng ngái ngủ của mình khi mình vừa ngủ dậy. Bối cảnh khi đó là mình có người yêu hay người nào đó đang cưa mình, sáng chủ nhật người đó gọi rủ đi cà phê sáng, cú điện thoại không sớm lắm đó đập mình dậy, và mình trả lời với cái giọng còn ngái ngủ, biết là người đó sẽ hỏi “em dậy chưa?”, hay là “em vừa ngủ dậy à?”, hoặc “dậy đi, anh qua đón nhé?”. Mình thấy mình hơi làm nũng một chút, chút xíu xiu thôi, và cảm thấy yêu quý các chủ nhật thường là đầy nắng đó biết bao. Sau đó là mình ngồi dậy, gục đầu vào gối nướng thêm vài phút rồi đi tắm và đi thiền quán cà phê nào đó đến gần trưa luôn. Cà phê về cơ bản với mình quán nào cũng có cái hay, không hay cái này thì hay cái khác. Mình thích nhất ngồi quán ven hồ Thiền Quang vào những ngày cuối thu trời mát, nắng vàng không nóng, gió nhẹ, cây xanh đùa với gió và mặt hồ lặng im bình yên. Mình có thể quên đi mọi thực tại cuộc sống ấy.
Khi trẻ hơn bây giờ mình sống trong một căn phòng ký túc xá ở một thành phố nhỏ miền Trung Hàn Quốc. Căn phòng có một cái cửa sổ to đùng nhìn xuyên qua 1 bãi cỏ lớn và một ngọn núi ở phía xa… Mỗi sáng chủ nhật thức dậy mình thường nằm trên giường, mở mắt và nhìn bãi cỏ trải dài, bầu trời xanh trong và hình mờ mờ của ngọn núi. Những ngày tháng học hành vất vả nhưng vô tư lự ấy là ký ức thật đẹp của mình mãi đến tận bây giờ.
Bây giờ cuộc sống của mình đã khác hoàn toàn những ngày xưa cũ ấy. Mình tỉnh dậy và luôn cảm thấy khó khăn để tỉnh ngay, vì mình thật khó có giấc ngủ no nê. Mình đánh thức bọn trẻ yêu quý của mình dậy và nhìn chúng nó thật là khó khăn để tỉnh giấc. Rồi mình bắt đầu các tiết mục chăm sóc vệ sinh và ăn uống cho chúng nó… Thật lâu rồi mình không đi cà phê sáng vào sáng chủ nhật mà mình thường không nhận ra. Thay vào đó mình pha cà phê vào 1 cái bình to tướng để cánh tủ lạnh và uống thay nước suốt ngày cho tỉnh táo 🙁
Cuộc sống khi người ta trẻ thật là khác, thanh xuân của mình biết nhớ làm sao. Hôm nay có một cô em hỏi mình, là chồng mình có phải tình đầu của mình không? Mình bảo không. Thốt nhiên mình nhận ra, dù mình không cố tình, mình đúng là có hơi nhiều các mối tình nhỏ nhỏ hay sao ấy. Ngượng thế ^^
Mình vẫn luôn thích bài hát này. Rồi một ngày trong tương lai gần thôi, con mình sẽ lớn lên đủ lớn để mình cắp đi cà phê sáng chủ nhật và dạy chúng nó cách enjoy cuộc sống.