Mình là một người rất hay quên nhưng đồng thời lại là một người rất hay nhớ. Không biết tại sao trí nhớ mình hoạt động không hề theo ý định của mình gì cả. Có vô số điều mình nghĩ là mình cần phải nhớ, cả nhớ ngắn hạn và dài hạn, xong mình quên luôn, quên trước cả khi kịp nhớ ấy. Và đương nhiên là có vô số điều mình không định nhớ, và mình hoàn toàn mình không biết mình đã nhớ lúc nào. Ký ức của mình thường ở dạng hình ảnh kết hợp với cảm xúc tại thời điểm ấy. Thật ra mình ít khi nghĩ lại điều gì mà là ký ức tự nhiên nhảy bụp ra cho mình xem, như kiểu diễn viên hiện ra trên sân khấu ấy.
Ngày hôm nay Hà Nội yêu quý của mình mưa. Bây giờ đang đầu tháng 8 dương lịch, năm nay là năm nhuận, mình quên mất là nhuận tháng mấy rồi. Mùa hè cùng với cái nắng hè điên rồ đã kết thúc, mình nhận ra nắng vẫn rất nóng nhưng không còn chói chang nữa, mùa mưa bão đã đến, đã qua cơn bão số 2 trong năm rồi. Từ giờ trở đi Hà Nội mưa nhiều lắm. Tự nhiên mình nhớ cách đây hơn 1 tháng facebook của bạn thân mình hiện lên hình một con cóc, với một tút ngắn, là cậu ơi nghiến răng đi ^^ Đợt đó cả tháng Hà Nội không mưa, nóng đến phát điên cả Hà Nội ấy. Đêm nay mưa, mình nhìn qua cửa sổ và thấy ánh đèn vàng hắt xuống từ cái đèn treo trên cột điện, thốt nhiên nhớ lại những ngày xưa cũ, khi mà mình mới hơn 17 tuổi, có một người con trai 19 tuổi rất yêu mình. Tình yêu đầu tiên trong trẻo và khờ dại, mình còn không có nổi một nụ hôn vì cứ nghĩ khi nào mình đủ 18 tuổi mình sẽ hôn nụ hôn đầu tiên ^^ rồi mình đột nhiên bị người đó dừng lại vì một lý do thực sự là lãng nhách nhưng chắc là có ý nghĩa với những con người quá trẻ tại thời điểm ấy.
Mình kể lại vì mình muốn có một ví dụ về ký ức của mình. Những ngày đó Hà Nội vẫn còn khá vắng về đêm. Người con trai ấy đi xe đạp hoặc mượn xe máy của bố để đi qua khu phố nhà mình, chàng dừng xe lại bên kia đường, ngay phía trước cửa nhà mình và lấy thuốc lá ra hút. Đêm đông se lạnh, chàng mặc áo khoác dạ màu đen, dáng người gầy, làn da trắng, mặt đẹp trai xương xương cúi xuống giơ tay che gió châm lửa, tóc chàng đen dầy hơi xõa xuống mặt một chút ^^ Ánh đèn màu vàng ban đêm của Hà Nội luôn phủ lên tất cả mọi thứ cảnh vật một màu đặc trưng của ký ức, mình lúc đó chỉ nhìn lén qua khe cửa, nhìn chàng dừng một lát rồi đi ^^ Mình nghĩ là chàng chẳng bao giờ biết mình đã nhìn thấy chàng ở đó.
Người yêu đầu tiên của mình đó có một sáng tạo rất ấn tượng với cô gái mới lớn là mình ngày ấy. Cô gái hồi đó không hề biết là mình xinh xắn và ấn tượng, có một mái tóc mây dài hết lưng, khi xõa ra giống như một dòng suối nhỏ êm mát vậy, không rối tung và xơ xác như bây giờ. Cô gái đó giống như vịt con xấu xí, mà sau đó đã nhận biết được mình hơn sau khi chia tay. Người yêu đầu tiên của mình đã cho một chút xíu nước hoa gì đó vào mực để viết thật nhiều thư tình cho mình, bằng loại bút mà dân kiến trúc hay dùng để vẽ và viết trên nền giấy A4 hay dùng viết bản thảo. Mãi sau này về sau, thỉnh thoảng khi mình tình cờ thoảng thấy cái mùi hương của loại nước hoa ấy, mình ngay lập tức nhớ đến tập thư đó, và giờ vẫn vậy.
Chia tay rồi, mình gần như không thể chịu đựng được. Mình đem tập giấy đó đi gửi một người bạn thân với yêu cầu “giữ cẩn thận giúp tớ nhé, vì nó quá quý giá. Nhưng đừng bao giờ để tớ nhìn thấy lại, vì tớ không thể chịu đựng nổi đâu”. Người bạn đó đã giữ đúng lời hứa, sau này dù mình có xin tha thiết đến đâu cũng không bao giờ nhìn thấy tập thư lại nữa 🙁
Mình chỉ còn nhớ mỗi mùi hương của mực pha nước hoa, nhớ hình dáng tập A4 với nét chữ nghiêng đều màu đen của mực vẽ, và đúng một câu trong cả tập, đó là “Anh nhớ em, khi đã sang ngày mới”.
Vào đại học mình mới hiểu cảm giác thức đêm qua 12h.
Hà Nội bây giờ hầu hết các phố không còn cột điện nữa, dây điện được hạ ngầm hết rồi. Tuy nhiên trong các con ngõ nhỏ vẫn còn rất nhiều cột điện, trên cột điện vẫn có đèn vàng, trên phố cũ vẫn còn vài cây bàng cổ thụ với thân cây đầy màu thời gian, và thế là mình vẫn thoải mái mà đi giữa ký ức và thực tại. Có khi mình hình dung mình như một cô bé, vừa đi vừa vui vẻ nhảy bằng một chân, rồi chuyển sang nhảy bằng chân kia, nhảy một bước trong thực tại và bước kia lại trong miền quá khứ, đan xen và trong nhau.
Đó mình là vậy đó. Mình tách mình ra vậy nhưng bình thường mình vẫn làm đủ mọi việc, vẫn phải kiếm tiền, chăm sóc con cái, giao tiếp với mọi người một cách bình thường và bình thản, đồng thời mình giữ thế giới riêng của mình và enjoy nó. Cũng không có sao.
Có một hôm mình ở trong một tâm trạng rất phức tạp. Mình khi đó hình như bị rơi vào đoạn đầu của một cơn cảm nắng summer love hay sao ấy, và hôm đó, đêm đã khá khuya, đột nhiên mình nghe một tiếng hát nhỏ thôi vọng đến, tiếng hát rất ấn tượng, như có như không, như bảo với mình rằng cứ thư giãn đi, rồi mọi sự sẽ ổn thôi, không sao đâu.
Đó là bài Endless Lay của Lee Sang-Eun (Lee Tzs Che), ca sỹ cá tính cực kỳ nổi tiếng ở Hàn và Nhật, như một người Bohemian lãng du, gần như kiểu Lê Cát Trọng Lý của mình ấy. Một ca sỹ với tâm hồn rất đẹp.
Mình sau nghe thêm và thích thêm một bài nữa của cô ấy, là bài Ogyodiora. Cho dù mình ở ngoài có thể hiện thế nào, sâu thẳm trong mình vẫn là một mặt hồ nước sâu lặng lẽ, trong trẻo và đẹp đẽ. Vậy đấy.
Rồi thì mọi sự đâu cũng sẽ có đó thôi. Bạn khi mệt hãy nằm nghỉ một lát, một lát thôi rồi hẵng đứng dậy đi tiếp nhé, không cần phải quá cố gắng ngay lập tức đâu. Mình thích cái cảnh mình nằm trên bãi cỏ có vài bông hoa dại nhỏ, nhìn lên trời cao (không nắng lắm và không nóng lắm), và không nghĩ gì. Nghỉ một lát thôi.
Keep on dreaming, Keep on dancing, the real life is not easy
Keep on swimming, keep on finding
I know it’s just an endless lay…