Mấy hôm nay báo chí đưa nhiều tin về chuyện Hồ Ngọc Hà sinh 2 em bé và Kim Lý cầu hôn cô ấy tại bệnh viện, trong một sự sắp đặt đầy bất ngờ, riêng tư và ấm áp. Báo còn đăng cả lời tâm sự Kim Lý gửi đến Hồ Ngọc Hà đầy tình cảm và trách nhiệm, cũng đăng luôn cả lời tâm sự của Hồ Ngọc Hà về Kim Lý. Cặp đôi này gắn bó với nhau đã khá lâu rồi, họ luôn thể hiện tình cảm dành cho nhau, thể hiện ý thức thuộc về nhau và đây rõ ràng là cái kết quá đẹp, viên mãn, hanh phúc cho họ, y như trong truyện cổ tích vậy.
Mình vốn là người khá tình cảm và chắc là cũng hơi thích hình thức nữa nên đọc câu chuyện đó cũng hơi hơi xúc động ^^ Mình thích cái từ “cầu hôn”. Nghe từ đó mình thấy cô gái trong câu chuyện được trân quý biết bao. Người đàn ông hẳn là phải yêu quý và trân trọng cô ấy lắm thì mới có thể làm vậy, vì anh ấy sẽ phải tính trước, là cô ấy sẽ hạnh phúc lắm. Và làm cho cô ấy hạnh phúc, anh ấy cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc. Và trên tất cả, anh ấy muốn gắn bó, muốn sống thật lâu bên cạnh cô ấy, hàng ngày.
Trong xã hội bây giờ thì biết có bao nhiêu cô gái được cầu hôn nhỉ? Có biết bao nhiêu cô gái được tỏ tình, trong đó có bao nhiêu cô gái được người yêu mình nâng niu và trong đó nữa có bao nhiêu cô gái đến được tới bước cầu hôn? Chắc là ít lắm, ít lắm ấy.
Mình thì không có phước được có diễm phúc đó. Các mối quan hệ của mình kết thúc vì lý do này lý do khác, bao giờ cũng có màn tỏ tình nhưng mà chả có màn cầu hôn bao giờ cả. Mình cuối cùng cũng lấy chồng vì mối quan hệ gắn bó rồi cũng đến bước ấy nhưng chồng mình không lãng mạn, không bao giờ nghĩ ra chuyện cầu hôn. Lấy chồng rồi, mình cất hết trong lòng tất cả những gì mình từng mong muốn thầm lặng, ví dụ như chàng ôm mình khi đi ngang qua mình nấu bếp, chàng mua cho mình vài bông hoa, chàng dừng cái điện thoại lại vài phút để nghe mình kể chuyện, chàng ôm lấy mình khi biết mình có chuyện gì đó buồn quá, chàng nắm tay mình khi đi đâu đó, trong ngày thi thoảng chàng nhắn tin cho mình với một nội dung lãng nhách nào đó… Trời ạ, không biết có phải cuộc sống gia đình vất vả, tất tưởi, áp lực kiếm tiền, con cái ốm đau… làm cho con người ta thay đổi không thì mình không biết. Chỉ có điều mình đã hóa thành con người khác, mình tự nhiên lại có suy nghĩ rất là tội nghiệp, là tất cả những điều tưởng như bình thường trong một mối quan hệ thương yêu đó sẽ không bao giờ dành cho mình cả, bởi vì mình không có số được vậy, vì mình luôn yêu cầu một điều thật đơn giản mà quá lớn lao, là người đàn ông của mình dành thời gian cho mình.
Mình mãi rồi cũng can đảm bước ra được khỏi mối quan hệ đó, chủ yếu là vì mình nhận ra, người đàn ông mình nghĩ là của mình nhưng không có thời gian cho mình đó hóa ra lại có đủ thời gian dành cho người phụ nữ khác, yêu thương và âu yếm làm được tất cả những gì mình từng mong muốn chàng làm cho mình. Vậy là mình thôi, chúc phúc cho họ nữa.
Ôi, làm sao cho mình được có lòng tin như cô bé Axon tin vào cánh buồm đỏ thắm? Liệu có lúc nào trong kiếp này hay kiếp khác có ai đó cầu hôn mình không nhỉ ^^
Vẫn hâm mộ Hồ Ngọc Hà và Kim Lý quá.
Cầu hôn luôn luôn có một công thức chung, dù có thể có các biến đổi thể hiện khác nhau, trong đó chàng trai thường có màn quỳ xuống, và đưa ra cho cô gái một cái nhẫn đặt trong 1 cái hộp hay được giấu trong cái gì đó, luôn luôn có yếu tố bất ngờ, hầu hết thêm chút gia vị lãng mạn, và dứt khoát không thiếu được tình cảm được bộc lộ một cách chân thành. Còn các cô gái thì hầu như chỉ có một thể hiện chung thôi, là bất ngờ và hạnh phúc.
Will you marry me? ^^
À mà hóa ra thế giới có một ngày gọi là Ngày Cầu hôn đấy – Proposal Day 8/2.