Giọng Hà Nội của mình


Đang là những ngày cuối năm mà đường Hà Nội tuy vẫn đông nhưng không thấy cái sôi động nháo nhác như mọi khi. Mình thì ngày nào cũng vậy, luôn luôn lười biếng cho dù có cả núi việc trên đầu. Hôm nay cũng vậy, đang lờ rờ trả lời khách thì đột nhiên mình nghe hỏi một câu “Hà Nội hôm nay có lạnh lắm không em?”
Trời, mình tỉnh cả buồn ngủ, cảm thấy ấm áp và xao lòng quá. Mình nhận ra là mình đang nói chuyện với một người đàn ông Sài Gòn vui vẻ, khá sôi nổi mà lại nhẹ nhàng, có gốc là Hà Nội. Anh ấy sinh ra ở Sài Gòn nên giọng nói và tính cách chắc là của người trong nam. Giọng nói của mình chắc đánh thức ký ức của anh ấy về bố mẹ ông bà hay họ hàng ngoài Hà Nội của anh ấy.
Vô thức mình trả lời anh, như một cái máy, là HN hôm nay ấm, vừa qua một đợt rét đậm rét hại đầu tiên của mùa đông năm nay, lạnh lắm. Anh ấy cười, giọng cười sao ấm áp thế, làm mình nhớ đến bài hát “gửi nắng cho em” do Ngọc Tân hát, bảo “không biết lạnh thế hai bà cô mình có sống qua được không ta, một bà ở Đồng Xuân….”. Mình bảo Hà Nội rét ngọt, mình không biết mình bị rét lúc nào anh ạ.

Mình thấy vui vui. Mình chưa đi Sài Gòn bao giờ và không thể phân biệt được giọng Sài Gòn, chỉ biết hình như Sài Gòn năng động, sôi nổi và nhẹ nhõm. Và hình như con trai Sài Gòn hay bị ấn tượng với giọng con gái Hà Nội, và ngược lại là con trai Hà Nội hay chết giọng ngọt ngào của con gái Sài Gòn ^^
Dù sao thì nếu cái giọng Hà Nội đang viêm họng của mình làm anh ấy vui thì cũng hay hay. Giọng của mình nghe vào ghi âm gần như không có âm cao, nghe nhẹ nhẹ, cứ thấy mong manh, thương thương thế nào ấy ^^


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *