Khăn mỏ quạ


Hôm nay tình cờ mình nhìn thấy một post trên fb. Post là về một bức tranh của danh họa Nguyễn Phan Chánh tên là “Nữ công may vá”, vẽ cảnh một nhóm phụ nữ xưa đang ngồi khâu vá cùng nhau. Những người phụ nữa đó đều chít khăn mỏ quạ, khăn màu đen và có cách thắt riêng.

Mình nhớ bà ngoại mình. Bà là người ngày xưa, răng màu đen và suốt ngày quấn khăn vấn và chít khăn mỏ quạ. Bà mình giờ mất rồi nhưng những ký ức từ khi bà còn sống luôn luôn sống động trong tâm trí mình. Việc quấn khăn vấn và chít khăn với bà như một nghi thức vậy. Bà luôn luôn làm các công việc chăm sóc tóc một cách cẩn trọng, chăm chỉ, đều đặn và đầy âu yếm. Vừa vấn tóc bà vừa vui vẻ, duyên dáng nói chuyện và bà chỉ hài lòng khi bà sạch sẽ, gọn gàng, chỉn chu, từ quần áo đến tóc tai. Tất nhiên là quần áo của bà cũng được chăm chút lắm, theo nghĩa gọn gàng sạch sẽ chứ không phải đồ đắt tiền gì đó. Mình nhớ bà toàn mặc áo cánh và quần lĩnh hoặc sau này là quần vải gấm hoặc nhung the như các bà ngày xưa. Mình cũng nhớ bà đã rất sung sướng khi sau này bọn mình lớn lên, là cho bà cái áo cánh khỏi nhăn nheo ấy.

Ký ức luôn là một miền đất đầy ánh sáng siêu thực với mình.

—————–

Vài ngày sau…

Mình nằm mơ thấy bà ngoại mình. Bà hơi bị cảm cúm chảy nước mũi một chút và đang ở quê. Trông bà rất khỏe và vẫn đội khăn. Mình vẫn biết là thế giới này có lực hấp dẫn rất mạnh, có trường sinh học, có linh cảm, và có nhiều thứ vô hình mình không biết. Không biết do mình nghĩ đến bà mà hình ảnh bà tạo thành 1 đoạn phim trong giấc mơ của mình không nhỉ, hay là do linh hồn bà bắt đươc đúng tần số sóng não của mình đang nghĩ đến bà nên có sự kết nối trong chốc lát, xuyên qua thời gian và không gian…

“Nữ công may vá” – Nguyễn Phan Chánh


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *