“em viết thư cho chị nhé…”
Hôm nay mình muốn viết một entry cho một người đặc biệt. Người đó xuất hiện trong đời mình hơi hơi muộn muộn một chút, nên người đó đến giờ vẫn chưa gặp mình ngoài đời. Thế nhưng mà người đã có tố chất đặc biệt thì luôn luôn đặc biệt, dù người đó nói ít, vẫn đủ làm mình ngạc nhiên.
Mà ngạc nhiên trong thời đại này, và ở cái tầm tuổi của mình thì lại là cảm giác hiếm hoi và quý giá. Mình đã bị bất ngờ, ngạc nhiên và thoáng vui, vui một cách trầm lặng, vì mình hay dấu mình.
“em viết thư cho chị nhé..”
Đây là một trong những điều ngạc nhiên như vậy. Mình không thể nhớ trong đời mình đã từng có ai nói với mình câu đó chưa nữa. Dường như viết thư không phải vì công việc thời buổi bây giờ là điều không còn ai nghĩ đến nữa. Mọi người thường chát zalo, messenger… hoặc gọi điện nói chuyện cho nhanh. Có điều ít người để ý, là những câu chuyện đó, kể cả những câu chuyện đầy ý nghĩa, cũng sẽ kết thúc và rơi vào lãng quên.
Nhiều năm trước đây, cảm giác như từ nghìn năm trước, người yêu đầu tiên của mình đã viết thư tay cho mình. Anh ấy không nói gì cả, chỉ đưa cho mình các lá thư. Thời đó internet mới chỉ vài người có ở Hà Nội, và email thì hình như chưa ai dùng. Người yêu cũ của mình là nhà văn. Chia tay, mình đã gửi đám thư đến một cái thư viện của bạn thân mình với lời nhắn là đừng bao giờ cho mình thấy lại chúng nữa. Tuy nhiên dặn thì dặn vậy, những lá thư đó, cùng với nét chữ, mùi mực, mùi hương nước hoa tẩm thêm vào mực, mình không thể nào quên.
Mình thốt nhiên nói với người đặc biệt ấy là nếu người ấy có thể nhận thì mình muốn gửi cho người ấy một món quà nhỏ. Mình cũng không biết mình sẽ gửi gì, nhưng mà tại thời điểm ấy, tự nhiên mình muốn nói vậy và thực lòng muốn làm vậy, chẳng vì lý do gì. Hoặc có lẽ là vì một cái lý do mơ hồ lắm, là vì người đó mình cảm thấy rất đặc biệt, chỉ vậy thôi.
Rồi mình nghĩ về món quà gửi cho người ấy. Gửi gì nhỉ, mình chỉ cần nghĩ về người đó, rồi có gì đó bên trong mình sẽ kết nối với người ấy, và nó sẽ bảo mình mình nên làm gì. Bây giờ đang lock down toàn thành phố ở mức độ cao, mình rõ ràng không thể đi mua gì được, mình chỉ có thể làm đồ handmade gì đó, hoặc chọn 1 quyển truyện cũ, hoặc tìm trong đống đồ kỷ niệm của mình – gia tài của mình, xem có cái gì đó phù hợp không thôi. Mình biết là mình sẽ chọn một cái gì đó quý giá với mình và gửi cho người ấy, chỉ là mình muốn làm vậy. không biét tại sao mình cứ nghĩ là nếu mua các loại đồ thông thường như quần áo, nước hoa… sẽ không phù hợp. Và chỉ một lát sau mình biết mình sẽ gửi đi cái gì.
Nhưng mà người ấy chưa nhắn cho mình địa chỉ. Và món quà vẫn ở đây với mình. Nó đã ở bên mình mười mấy năm, cũng tình cảm đấy. Mà mình muốn người ấy giữ nó, để người đó biết là luôn có những người quý mến người đó chả vì lý do gì ^^, và vì mình muốn thỉnh thoảng người đó mỉm cười, nhẹ nhẹ.
Vì một điều, người đặc biệt ấy là một người bác sỹ. Và vị trí làm việc của người ấy khiến người ấy luôn phải gặp các vấn đề sinh – tử của người khác. Người ấy chắc là bác sỹ giỏi, và chắc cũng nhiều lúc cảm thấy không vui.
Có một câu chuyện mà mình hay nghĩ đến khi nghĩ đến người ấy. Là 1 chuyện trong truyện cổ Grim. Câu chuyện về một người thầy thuốc cứu một cô gái trẻ. Người thầy thuốc đó có một giao hẹn với thần chết, là nếu anh ấy nhìn thấy thần chết đứng ở cuối giường, nghĩa là bệnh nhân đã hết số, đến lúc phải ra đi. Ngược lại nếu thần chết đứng ở đầu giường thì anh cứ chữa, người đó sẽ sống. Hôm đó người thầy thuốc nhìn thấy cô gái quá trẻ, anh không thể cầm lòng thương, anh đã quay người cô gái ngược lại, và cô đã sống, còn anh thì phải trả giá, vì cãi lại mệnh trời…
Người đặc biệt của mình, mình chỉ muốn thỉnh thoảng người ấy bất ngờ một chút…
Vậy thôi…
Hoa Ưu đàm là một loại hoa rất đặc biệt của nhà Phật, nghe nói hoa nghìn năm mới nở một lần. Ai nhìn thấy hoa này sẽ cực kỳ may mắn, là thấy điềm lành hiển lộ.. Hoa nhìn thật là mong manh, tinh khiết và dường như không thuộc thế giới này.
Mình cũng chả hiểu tại sao mình lai gửi cho người ấy cái ảnh ấy ^^ Chắc là duyên ^^