Nhớ


Thỉnh thoảng, khi sống một mình, khi mình đột nhiên thoát thân vào một khoảng lặng, tách ra khỏi môi trường ồn ào xung quanh mình, mình cảm thấy muốn nhớ, cực kỳ muốn nhớ một ai đó. Mình muốn nhớ một người đàn ông, người cũng muốn mình nhớ anh ấy. Mình muốn nhớ người đó, nhớ nhiều đến nỗi anh ấy bị nóng ruột, anh ấy bị máy mắt, và anh ấy nhận ra là mình đang nhớ anh ấy biết bao.

Thế nhưng mà đời không như là mơ. Cho dù khi mình có mang một phần tâm hồn của Axon thì mình vẫn cứ già đi từng ngày, và ước mơ tìm thấy người đàn ông ấy để đi cùng mình đoạn cuối cuộc đời càng ngày càng xa hơn. Mỗi ngày mình lại nhìn thấy tình cảnh của mình rõ hơn, và không như mọi người tìm cách chấp nhận sự thật, sống tiếp phần đời còn lại theo cách nào đó, mình quyết định hoãn việc tìm người đàn ông của mình lại chứ không từ bỏ, mình hoãn đến kiếp sau, hoặc kiếp sau nào đó khác.
(Tại sao mình delay ư, vì từ bỏ ước mơ, từ bỏ điều mình thực sự mong muốn cho mình với mình dường như tàn nhẫn quá, mình không thích chấp nhận vậy. Cả đời mình không bao giờ muốn nói những lời nặng lời với bất kỳ ai, kể cả với chính mình. Vậy thì mình delay thôi chứ không give up ^^. Kệ thôi)

Sao đã rất nhiều năm mình sống cuộc đời của mình trong cõi đời này, với vô số việc đã xảy ra, mà mình vẫn còn mãi lang thang vô định nhỉ. Tại sao mình vẫn cứ cảm thấy mình có một phần là tiên, cứ có xu hướng bay lên trên mây mãi thế.

Thỉnh thoảng mình bị rơi vào cơn thất vọng với con người xung quanh mình. Mình bị tổn thương do những người thân mang lại. Những lúc đó mình bị cạn kiệt năng lượng, và lại loay hoay gain lại từ đầu. Chả trách mình luôn có xu hướng thoát ra khỏi thực tại, chạy trốn thực tại và tránh né nỗi đau.
Mình trốn vào ốc đảo bình yên và mệt mỏi của mình.

Mình có một người bạn thân. Bạn ấy có cô cháu gái cũng khá giống mình. Bạn bảo “đầu óc nó cứ để ở đâu ấy, lo lắm”, mình bảo “ở trên trời chứ đâu”, bạn bảo “nó bảo có rất nhiều trời”…!!!
Khổ thân bạn, bằng cách nào đó cô gái ấy cũng sẽ sống ổn thôi, luôn đi như người đi trên dây, chênh vênh giữa thực tại và mơ, như là mình vậy, suốt cuộc đời này.

Dạo này mình hay xem tranh của hoạ sỹ Doãn Hoàng Lâm. Anh ấy vẽ phụ nữ nude kinh dị thật, V. nói là “nghe cả được tiếng kêu gào của da thịt ” ^^ Chắc là V. nói đúng rồi.

Đây là một trong những bức mình thích nhất, anh ấy vẽ một người đàn bà nằm sấp, hình dáng và màu sắc gợi cảm trình độ mình không tả nổi.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *